Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Thu ngâm Lý Bạch thi :)

Hạ tàn thu sang, trời đất giao mùa khiến người ta chợt thấy nao nao lòng. Đêm thu lạnh lẽo và cô đơn đến cùng tận. Cũng muốn học đòi theo câu " Thu ẩm hoàng hoa tửu" nhưng kiếm đâu ra rượu hoàng hoa ( rượu hoa cúc ) bây giờ. Đành ngâm mấy câu thơ Lý Bạch lấy cái tình thu mà cũng để tự an ủi mình, bởi cổ nhân và ta - nay nào có khác chi.

秋思
秋風清
秋月明
落葉聚還散
寒鴉栖复惊
相思相見知何日
此時此夜難為情

Thu tứ

Thu phong thanh
Thu nguyệt minh
Lạc diệp tụ hoàn tán
Hàn nha thê phục kinh
Tương tư tương kiến tri hà nhật
Thử thời thử dạ nan vi tình

Ý thu
Gió thu trong
Trăng thu sáng
Lá rụng hợp rồi tan
Quạ lạnh người đậu lại
Nhớ nhau biết ngày nào gặp lại
Giá mà được đêm nay thì biết bao là tình.

Tứ thơ mùa thu ( Trần Trọng Kim dịch)
Gió thu thanh
Trăng thu minh
Lá thu tụ lại tán
Quạ đậu lạnh giật mình
Nhớ nhau biết đến ngày nào gặp
Giờ này đêm ấy xiết bao tình.

Dù sao mình vẫn thích bài dịch của Lê Khắc Tưởng hơn dù ko sát nghĩa bằng nhưng nghe nó tình chi lạ :D

Gió thu trong
Trăng thu rạng
Lá vàng rơi rụng
Tụ rồi tan
Quạ kêu trong giấc mơ màng
Nhớ ai là nhớ muôn vàn thiết tha
Ngày nào mình mới gặp ta...

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011

幽夢影 張潮 U MỘNG ẢNH TRƯƠNG TRÀO

004
天下有一人知己,可以不恨。不獨人也,物亦有之。如:菊以淵明為知己,梅以和靖為知己,竹以子猷為知己,蓮以濂溪為知己,桃以避秦人為知己,杏以董奉為知己,石以米顛為知己,荔枝以太真為知己,茶以盧仝、陸羽為知己,香草以靈均為知己,蓴鱸以季鷹為知己,蕉以懷素為知己,瓜以邵平為知己,雞以處宗為知己,鵝以右軍為知己,鼓以禰衡為知己,琵琶以明妃為知己。一與之訂,千秋不移。若松之于秦始,鶴之于衛懿,正所謂不可與作緣者也

Phiên âm

Thiên hạ hữu nhất nhân tri kỷ, khả dĩ bất hận. Bất độc nhân dã, vật diệc hữu chi. Như cúc dĩ Uyên Minh vi tri kỷ; mai dĩ Hòa Tĩnh vi tri kỷ; trúc dĩ Tử Do vi tri kỷ; liên dĩ Liêm Khê vi tri kỷ; đào dĩ tỵ Tần nhân vi tri kỷ; hạnh dĩ Đổng Phụng vi tri kỷ; thạch dĩ Mễ Điên vi tri kỷ; lệ chi dĩ Thái Chân vi tri kỷ; trà dĩ Lô Đồng, Lục Vũ vi tri kỷ; hương thảo dĩ Linh Quân vi tri kỷ; thuần lư dĩ Quý Ưng vi tri kỷ; tiêu dĩ Hoài Tố vi tri kỷ; qua dĩ Thiệu Bình vi tri kỷ; kê dĩ Xử Tông vi tri kỷ; nga dĩ Hữu Quân vi tri kỷ; cổ dĩ Nễ Hoành vi tri kỷ; tỳ bà dĩ Minh Phi vi tri kỷ … nhất dữ chi đính, thiên thu bất di. Nhược tùng chi ư Tần Thủy; hạc chi ư Vệ Ý; chính sở vị bất khả dữ tác duyên giả dã.

Huỳnh Ngọc Chiến dịch và chú thích:

Trong thiên hạ có được một người tri kỷ, thì không còn ân hận gì nữa. Đâu phải chỉ có con người mới thế, mà cả vật cũng vậy. Nhưcúc lấy Đào Uyên Minh(1) làm tri kỷ, mai lấy Hòa Tĩnh(2) làm tri kỷ, trúc lấy Tử Do(3) làm tri kỷ, sen lấy Liêm Khê(4) làm tri kỷ, thuần lư lấy Quý Ưng(5) làm tri kỷ, chuối lấy Hoài Tố(6) làm tri kỷ, dưa lấy Thiệu Bình(7) làm tri kỷ, gà lấy Xử Tông(8) làm tri kỷ, ngỗng lấy Hữu Quân(9) làm tri kỷ, đào lấy những người trốn vua Tần(10) làm tri kỷ, hạnh lấy Đổng Phụng(11) làm tri kỷ, đá lấy Mễ Điên(12) làm tri kỷ,quả vải lấy Thái Chân(13) làm tri kỷ, trà lấy Lư Đồng(14), Lục Vũ(15) làm tri kỷ, cỏ thơm lấy Linh Quân(16) làm tri kỷ, trống lấy Nễ Hành(17) làm tri kỷ, tỳ bà lấy Minh Phi(18) làm tri kỷ,… Một khi đã gắn bó thì ngàn thu không đổi. Còn thông đối với Tần Thủy Hoàng(19), hạc đối với Vệ Ý Công(20) thì đúng là không có duyên vậy.

Chú:

(1) Đào Tiềm, hiệu Uyên Minh, nhà thơ lớn đời Đông Tấn, trả áo từ quan về vui cảnh điền viên. Có làm bài “Quy khứ lai từ” rất nổi tiếng. Ông sống thanh cao, và rất yêu hoa cúc, làm nhiều bài thơ về hoa cúc. Trong hai mươi bài thơ “Ẩm tửu” có câu “Thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam sơn” – 採菊東籬下, 悠然見南山 (hái cúc bờ rào phía đông, xa xa thấy núi Nam)

(2) Tức Lâm Bô, nhà thơ đời Bắc Tống, được gọi là “Tây Hồ ẩn sĩ.” Ống một mình ở Tây Hồ, nuôi hạc trồng mai, và thường bảo lấy mai làm vợ, lấy hạc làm con.

(3) Tức Vương Huy Chi, con trai nhà thư pháp Vương Hy Chi, tự Tử Do, người đời Đông Tấn. Theo Thế thuyết tân ngữ, Vương Huy Chi có lần đến ở trọ nhà người, bảo trồng trúc. Có người hỏi : “Ở tạm, vậy có phiền gì chăng?” Vương chỉ cây trúc, bảo: “Hà khả nhất nhật vô thử quân?” – 何可一日無此君!(Làm sao có thể một ngày thiếu người này được?).

(4) Tức Chu Đôn Di, nhà lý học đời Nam Tống, yêu hoa sen, có bài “Ái liên thuyết” nổi tiếng ở đời.

(5) Trương Hàn, tự Quý Ưng, đời Tấn làm quan ở Lạc Dương, nghe gió thu nổi lên, bỗng nhớ món canh rau rút cá rô (thuần lư) ở quê nhà, bèn từ quan về quê; về sau từ “thuần lư” được dùng để chỉ lòng nhớ quê.

(6) Tăng nhân đời Đường, đệ tử của Huyền Trang. Tục tính là Tiền, tự Tàng Chân. Tương truyền ông trồng hàng vạn gốc chuối, dùng lá chuối để viết thay cho giấy.

(7) Thiệu Bình, làm đến tước Đông Lăng hầu đời Tần. Nhà Tần mất, nhà lâm vào cảnh nghèo túng, phải trồng dưa ở phía đông thành Trường An để bán. Dưa lớn trái thơm ngon, người đời gọi là Đông Lăng qua (dưa của Đông Lăng hầu.)

(8) Theo Văn nghệ loại tụ thì Tống Xử Tông là Thứ sử đời Tấn, có lần mua được một con gà trống có tiếng gáy rất dài, thương yêu rất mực. Con gà học được tiếng người thường cùng Tông nói chuyện suốt ngày, tỏ ra rất thông minh. Xử Tông nhờ đấy mà ăn nói giỏi giang thêm.

(9) Hữu Quân tức Vương Hy Chi, nhà thư pháp lỗi lạc của Trung Quốc, chữ của ông rất quý. Tính ông rất thích ngỗng, có lần viết hai chương trong cuốn “Đạo đức kinh” để đem chữ đổi lấy một bầy ngỗng.

(10) Theo Đào hoa viên ký của Đào Tiềm có người nhặt cánh hoa đào trên suối, bèn lần theo con suối đi ngược về nguồn thì gặp một ngôi làng trồng toàn đào sống thanh bình như cảnh thần tiên. Hỏi ra mới biết tổ tiên họ là những người trốn chính sách tàn bạo của Tần Thủy Hoàng mà lánh đến đây sống.

(11) Danh y thời Tam Quốc, tự Quân Dị. Mõi khi chữa bệnh cho người, không lấy thù lao mà chỉ yêu cầu trồng hạnh, được hơn mười vạn gốc hạnh. Khi hạnh ra trái, ông đem đổi gạo để giúp người nghèo.

(12) Mễ Phí đời Nam Tống, yêu đá đến độ si cuồng, có lần khăn áo chỉnh tề ra lạy viên đá gọi là “ông nhạc” nên bị đời gọi là Mễ Điên.

(13) Dương Quý Phi, rất thích ăn trái vải (lệ chi) của đất Bắc Việt Nam. Đến mùa vải. Đường Minh Hoàng phải cho ngựa trạm mang vải từ miền Bắc Việt Nam đến kinh đô Trường An cho Dương Quý Phi.

(14) Lô Đồng, nhà thơ đời Đường, hiệu Ngọc Xuyên Tử, rất mê trà, có bài thơ Trà Ca.

(15) Lục Vũ, tác gia đời Đường có cuốn Trà Kinh, được xem là cuốn sách kinh điển về trà.

(16) Khuất Nguyên, nhà thơ lớn đời Chiến Quốc, có tập Sở Từ nổi tiếng. Trong thơ, ông nói đến cỏ thơm để ví với lòng trung của người quân tử.

(17) Cuồng sĩ đời Hậu Hán, được tiến cử lên vua Hán Hiến đế. Tào Tháo, lúc đó là Thừa tướng, sai người triệu Nễ Hành tới. Hành rất hận Tào Tháo lấn át quyền vua nên lúc đối đáp, Nễ Hành chê bai tất cả các văn quan võ tướng của Tào Tháo. Tháo muốn làm nhục, cho Hành làm chức Cổ lại để sớm tối đánh trống hầu những buổi thiết triều hạ. Hành không từ chối. Hôm sau, Tào Tháo mở yến tiệc để thết tân khách, rồi sai Nễ Hành ra đánh trống. Tên đánh trống cũ bảo Hành phải mặc áo mới. Hành không thèm nghe, cứ mặc áo cũ mà vào, xắn tay đánh ba hồi trống , âm tiết tuyệt diệu, nghe văng vẳng như có tiếng đá, tiếng vàng ngân theo ai oán. Cử tọa ngồi nghe đều bùi ngùi sa lệ.

(18) Chiêu Quân, cung phi đời Hán Nguyên Đế (49-33 BC), một trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc. Bị triều đình nhà Hán đem cống cho vua Hung Nô để cầu hòa, Chiêu Quân mang theo cây tỳ bà về phương Bắc để dùng tiếng đàn thổ lộ hết nỗi niềm sầu hận. Sự tích “Chiêu Quân cống hồ” với hình ảnh người con gái dung nhan tuyệt đại mặc áo choàng đỏ, ôm cây tỳ bà cưỡi con ngụa trắng giữa vùng thảo dã mênh mông đã là đề tài cho thi nhân Trung Quốc rất nhiều thế hệ.

(19) Tức Tần Thủy Hoàng, vị vua đầu tiên tiêu diệt các nước chư hầu để thống nhất Trung Quốc. Thủy Hoàng có lần lên núi Thái sơn nghỉ dưới gốc thông, bèn phong cho cây thông chức Ngũ đại phu. Sau nhà Tần bị Hạng Vũ diệt.

(20) Vua nước Vệ thời Xuân Thu Chiến Quốc, rất mê hạc. Mỗi khi Vệ Ý Công đi chơi đâu trên các cỗ xe loan, chim hạc đậu bao quanh, gọi là Hạc tướng quân. Vì thế mà bị rợ Địch phương Bắc cướp nước.


Hạ thưởng lục hà trì

Đàn ông và mè nheo

ĐÀN ÔNG VÀ MÈ NHEO
( Nhân đọc tập truyện ngắn " Phong cách đàn ông" của Phan An)

Theo Từ điển tiếng Việt, "Mè nheo là quấy nhiễu, rày rà và dai dẳng để đòi một cái gì." Với định nghĩa như thế thì rõ ràng mè nheo là đặc tính riêng của đàn bà và con nít. Và hiển nhiên đàn ông luôn là nạn nhân của trò mè nheo.

Đàn ông ghét mè nheo. Đàn ông luôn quan niệm họ là người gánh vác thế giới và là trụ cột của gia đình. Đàn ông thích nói chuyện đại sự mà lơ đãng đối với tiểu tiết. Đàn ông không quan tâm đến chiếc áo hàng hiệu đang sale off hay một quán bún vỉa hè nào đó có nồi nước lèo ngon tuyệt cú mèo. Thế mà đàn ông vẫn phải rút hầu bao mua cái áo và cùng ngồi xì xụp tô bún giữa đường xá bụi bặm chỉ để đẹp ý nàng. Đàn ông có thể không cần phải làm như thế. Bởi cái tủ đồ quá cỡ của nàng với hàng chục món đồ chưa từng thấy nàng đụng đến có lẽ ko nên xếp vô mục tiểu tiết mà lại thuộc vào loại đại sự. Đàn ông cũng sẵn sàng chi ra một số tiền lớn hơn để nhâm nhi trong một quán ăn sang trọng. Tuy nhiên đàn ông cũng chấp nhận một điều là thà bỏ ra một ít tiền và một ít xỉ diện hơn là chịu đựng sự mè nheo.

Có nhiều người đàn ông dị ứng với mè nheo đến cực độ. Khi vợ họ mới vừa chớp chớp mắt và cất cái giọng ngọt như mía lùi " Anh!!!!!!!!!" thì họ đã vội vàng rút ví và hỏi: "Em cần bao nhiêu?". Kết quả của việc phản ứng quá nhanh đó là đàn ông phải dành suốt đêm để dỗ dành cô vợ cứ mãi thút thít vì lý do "Anh lúc nào cũng chỉ biết có tiền mà không quan tâm đến em", mặc cho mục đích của nàng đích thị là thứ trong ví của chồng. Sáng hôm sau, thay vì chi tiền cho một cái váy như dự định ban đầu thì đàn ông lại phải chi thêm để nàng mua một đôi giày hợp mốt đi kèm. Thậm chí nhiều người còn phải tốn tiền mua hoa để xoa dịu "trái tim thương tổn" của vợ. Thế là dù đã cố gắng tránh né, đàn ông vẫn luôn là nạn nhân của trò mè nheo.

Như đã nói lúc đầu, mè nheo là đặc tính của đàn bà và con nít. Thế nhưng, đàn ông càng dễ dàng trong việc đối phó với sự mè nheo của con nít bao nhiêu thì càng đau đầu với việc mè nheo của đàn bà bấy nhiêu. Bởi con nít thì sợ đàn ông mà đàn ông lại sợ đàn bà. Nếu một ngày thằng con dở chứng vòi vĩnh cái xe hơi đồ chơi, sau một hồi ậm ừ, đến một lúc nào đó đàn ông cũng phải quát lên: "Bây giờ mày muốn xe hơi hay là muốn ăn đòn." Lập tức thằng con im ngay, hoặc giả nó có khóc rống lên thì đàn ông cũng không mấy quan tâm. Thế nhưng, đàn ông không thể quát như vậy đối với đàn bà. Đàn ông hiểu rằng cái khóc rống lên một hồi rồi quên mất của thằng con dễ chịu gấp vạn lần cái thút thít, sụt sùi cả đêm hay chiến tranh lạnh hàng tuần liền của bà vợ. Nhiều người đàn ông đã phải ngậm ngùi mà kết luận rằng: "đàn bà dễ tổn thương hơn con nít".

Nếu chẳng may đàn ông vớ phải một cô người yêu hay cô vợ mà đàn bà không ra đàn bà, con nít không ra con nít thì lại càng bi kịch. Người viết bài này có một anh bạn đang ở đầu tuổi 30 lại hẹn hò với một nàng 9x. Ban đầu, anh ta thích thú và tự hào vô cùng. Cô nàng vừa xinh, vừa nhí nhảnh đúng điệu "xì tin dâu" của giới trẻ bây giờ. Từ ngày yêu nàng, anh chàng trẻ lại cả chục tuổi từ cách ăn mặc, cách nói chuyện đến vô vàng những sở thích rất teen để chiều theo ý thích của người yêu. Gặp anh bạn trong dịp mới đây, chợt nghe anh thở dài:" Vui thì vui thật nhưng mà suốt ngày bị nàng mè nheo, hờn dỗi như trẻ con, mệt mỏi vô cùng." Và hiển nhiên, cái khoảng cách từ tình yêu đến hôn nhân của anh bạn là còn rất xa vời dù tuổi đời anh đã qua cái thời bay nhảy.

Ấy vậy mà có nhiều người đàn ông lại thích sự mè nheo. Chẳng phải thế mà nhiều người hay gọi người yêu hoặc vợ là "con mèo con bé nhỏ của anh". Mèo con có tính õng ẹo cũng như đàn bà có tính mè nheo. Nhiều ông chồng sẵn sàng từ bỏ vợ đảm con ngoan để cặp kè với người tình nhỏ bé một phần là thích được họ nhõng nhẽo và vòi vĩnh. Khi bị người đẹp mè nheo, đàn ông thấy mình tự tin và mạnh mẽ. Với bản tính của mình, đàn ông luôn muốn gánh vác, che chở cho một nửa thế giới còn lại và họ sẵn sàng chết dưới loại vũ khí hạng nặng của đàn bà là "mè nheo".

Huỳnh Tâm Như